
Chuyện kể rằng, có một người đang chèo thuyền qua sông.
Bỗng phía trước, một chiếc thuyền lạ trôi dạt tới, sắp đâm vào thuyền của anh. Anh ta liền tức giận, đứng dậy gọi lớn:
– Này! Chèo cẩn thận chứ! Muốn đâm chết người ta à?
Không thấy ai đáp. Chiếc thuyền vẫn tiếp tục trôi tới.
Anh nổi nóng thật sự, chửi ầm lên:
– Đồ không có mắt! Chèo thuyền kiểu gì vậy? Muốn gây họa sao?
Nhưng khi chiếc thuyền kia đến gần, anh mới nhận ra: trên thuyền không có ai.
Nó chỉ là một con thuyền trống, bị gió đẩy và nước cuốn mà trôi đi.
Ngay lúc đó, cơn giận của anh cũng tự nhiên biến mất.
Rồi anh ngồi lặng xuống, nhìn chiếc thuyền rỗng trôi xa dần.
Không ai làm anh tổn thương cả. Không có “đối tượng” nào để trách móc.
Và cơn giận, vốn bốc lên như lửa, cũng tắt lịm như chưa từng có.
Chỉ vì… không có ai ở đó.
❖ Một vài câu hỏi để lại sau câu chuyện:
- Vậy thì, nếu mọi chiếc thuyền trong đời đều trống, liệu ta còn giận ai?
- Bao nhiêu lần trong đời, ta đã giận dữ vì tưởng có “ai đó” đang cố ý làm tổn thương mình?
- Khi ta thôi tìm ai để trách, thì điều gì còn lại trong tâm?
Để lại một bình luận