Buổi học 64
Hôm nay tiếp tục ngồi không nhìn tiếp vấn đề giá trị bản thân. Có một cái gì đó mình cảm thấy mơ mơ hồ hồ, có lúc mình cảm nhận rất rõ giá trị bản thân nhưng sao có lúc mình cảm thấy mập mờ, vẫn còn một cái gì đó mình chưa lột sạch được, chưa thông suốt được, có lúc mình thấy hình ảnh cá nhân, có lúc thấy giá trị sử dụng, có cái gì đó mình chưa nhìn ra được, chưa thông suốt được. Buổi sáng trong người mình nó cứ khó chịu sao sao đó, mình mới đặt ra câu hỏi cái mình đang nhìn nhận về giá trị bản thân nó có thực sự là giá trị mà mình đang tìm kiếm hay không hay còn một cái khác nữa, sao mình lại có cảm giác nó chưa phải là giá trị thực sự. Rồi mình tự kỷ ám thị, đặt mình vào những trường hợp trước đây, khi mình gắn giá trị của mình vào những thứ mình liệt kê ra, mình sẽ phản ứng và cảm nhận như thế nào? Cái giá trị mà mình đang nhìn thấy đó đã thật sự là giá trị bản thân chưa hay còn một cái gì khác nữa? nhưng kết quả buổi sáng mình vẫn chưa tìm ra được câu trả lời, chưa thông được, có một chút gì đó khó chịu, không tập trung được, cái cảm giác đó nó theo mình đến giờ nghỉ trưa, nằm xuống ngủ rồi nhưng đầu mình nó cứ căng ra, có cái gì đó nó cứ chạy liên tục trong đầu không sao ngưng được, phải cố thả lỏng lắm nửa tiếng sau mình mới ngủ được.
Rồi đến chiều sau khi ngủ được rồi mình lại cảm thấy thoải mái hơn, cái cảm giác khó chịu đó mất đi. Mình nhìn lại từ trên xuống dưới lần lượt những thứ mình liệt kê thêm một lần nữa, nhìn sâu hơn, đặt câu hỏi sâu hơn nữa, xem thử cách nhìn của mình về nó giờ có gì khác so với lúc trước không, khác như thế nào? Tại sao lại như vậy? rồi mình liệt kê lại ra từng thứ một rồi nhìn lại sâu hơn, đặt hàng loạt câu hỏi xung quanh nó, cứ như vậy mình nhìn lại vào từng cái, từng cái một…sau đó mình vẫn cảm thấy chưa thông được, cái hướng mình đi hình như chưa đúng. Rồi mình rẽ sang một hướng khác, nhớ lại cái ví dụ của thầy, nhìn nó từ nhiều hướng, nhìn sâu vào…rồi tự đặt mình vào những ví dụ khác tương tự như vậy để tìm ra được cái chỗ chưa thông của mình là gì, dần dần nó rõ ràng hơn được một chút, một chút nữa…rồi cuối cùng mình cũng thông suốt hẳn cái vấn đề giá trị bản thân, cái cảm giác lúc đó…cực kỳ là sung sướng, cảm giác tự mình khai thông vấn đề của chính mình, chính là cái cảm giác mình đang tìm kiếm, khi đụng được tới cái mình đang tìm tự nhiên mình có khả năng tự xác nhận với mình…cảm giác khi nhìn thấy giá trị bản thân mình, trong lòng có một cảm xúc rất khó diễn tả, như mình vừa mở lòng ra vậy…mọi thứ nó được gột sạch, nhẹ nhàng, chút gì đó như thăng hoa khi lần đầu tiên mình nhìn giá trị của mình bằng một cách nhìn hoàn toàn khác với trước đây. Lúc đó quay qua nhìn mọi người xung quanh cũng là một cái nhìn khác, một cảm giác rất khác so với trước đây, mình cảm nhận được sự mở lòng của mình ngay lúc đó.
Mấy ngày nay mình cứ nhìn theo hướng giá trị là dựa trên một cái gì đó của con người, ai cũng như ai, phải giống nhau, không phải là những thứ bên ngoài như vật chất này kia, vâng vâng…nó phải là một cái gì đó thuộc về con người mình, không phải hình ảnh cá nhân, cũng không phải giá trị sử dụng, giá trị không bao gồm giá trị sử dụng…Nhưng hôm nay mới phát hiện ra là nó nằm ở CÁCH NHÌN của mỗi người, trước đây thầy Thủ đã từng cho ví dụ về vấn đề này và câu cuối cùng mình nhận được từ thầy là “giá trị của mình do mình quyết định”, thực sự lúc đó mình chỉ nghe và hiểu về ý thầy muốn nói nhưng mình lại chưa thông được, chưa liên kết được nhận thức của mình với cái ví dụ của thầy cho tới hôm nay chính mình phải nhận ra điều đó thì lúc đó mình mới thực sự thông được, cái nhận thức hôm nay mới là cái nhận thức của mình, còn khi thầy nói mình chỉ hiểu bằng ý thức.
Mình cứ không hiểu tại sao chị Dung lại nói là khi nhận ra giá trị bản thân mình rồi thì mình nhìn ai cũng như ai, một người quét rác cũng như một ông triệu phú, bị mắc kẹt ngay chỗ đó, chỗ đó như là một biểu hiện để mình tự xác nhận lại với mình là mình đã thực sự nhìn thấy giá trị bản thân mình chưa. Nhờ cái biểu hiện đó mình mới biết mình đang chưa thông để mình tìm hướng đi khác. Lúc chiều trong đầu cứ hiện lên những câu hỏi xoay quanh vấn đề đó, tại sao?…tại sao?…tại sao? Dần dần rồi cũng lòi ra là do cái cách nhìn của mình về họ, chứ không phải giá trị là một cái gì đó mình biết sao thì họ cũng biết như vậy. Giá trị mình như thế nào đều là do cách nhìn của mình về mình như thế đó. Cách mình nhìn họ và cách chính họ nhìn họ có thể giống cũng có thể khác nhau, tùy thuộc vào người đó đang gắn giá trị bản thân mình vào thứ gì. Và cái cách mình nhìn giá trị bản thân mình cũng chính là cách mình nhìn giá trị của người khác, vì vậy dưới cái nhìn của mình thì ai cũng như ai, nhưng có thể người đó đang có cái nhìn khác về họ. Rồi mình lại liên tưởng tới người công nhân và ông obama một lần nữa, lúc này cái nhìn của mình lại khác hôm qua, 2 người đó dưới cái nhìn của mình thì là như vậy nhưng có thể người công nhân kia đang tự cảm thấy giá trị của ông ấy thấp hơn ông obama, vì người đó đang gắn giá trị của mình vào một số thứ nào đó, đều là cách nhìn của người đó về bản thân mình. Rồi mình lại liên hệ tới ba mẹ mình, lâu nay ba mẹ gắn giá trị con người lên trình độ học vấn nên lúc nào cũng luôn dạy mình phải theo đuổi con đường học vấn, muốn con mình giỏi hơn con người khác để cảm thấy mình có giá trị hơn họ, đặt giá trị của mình lên con cái.
Rồi những vấn đề mình từng đặt ra về khả năng nhận thức, trí tuệ…sống và chết…hôm nay mình đều đã khai thông được. Lâu nay mình vẫn hướng ra ngoài để vật chất, quan hệ, địa vị…quyết định giá trị của mình. Giờ mình hướng vào trong chính con người hiện tại của mình, thay đổi cách nhìn của mình về mình. Giá trị con người không thay đổi chỉ là họ thay đổi cách nhìn của họ về mình. Do cách nhìn của mỗi người về nhau là khác nhau, không phải vì cách nhìn của người khác về mình khác với những gì mình nhìn về mình mà mình cảm thấy họ sai, không có đúng hay sai, chỉ có khác nhau ở cách nhìn. Và nếu mình không có cách nhìn của mình về mình thì mình sẽ cảm thấy những gì họ nói về mình chính là giá trị của mình, để họ quyết định giá trị mình…Giá trị của mình là do mình quyết định.
Buổi học 55
Hôm bữa giờ đang giải quyết mấy vần đề về giá trị bản thân. Không hiểu sao mình cứ bị ám ảnh bởi câu chuyện của chàng trai Nick Vujicic. Tại sao một chàng trai không tay không chân mà có thể làm được nhiều thứ như vậy? Còn mình có một cơ thể lành lặn nhưng lại hay cảm thấy tự ti, xấu hổ và không tự tin vào chính mình. Vậy anh ấy đặt giá trị của anh ấy ở đâu còn mình đặt giá trị của mình ở đâu?.. Tại sao anh ấy không cảm thấy tự ti, mặc cảm về bản thân mình và có thể sống một cuộc đời có ý nghĩa như bây giờ?.
Nhiều câu hỏi Tại sao? Tại sao? cứ luẩn quẩn trong đầu mình từ mấy ngày hôm nay.
Mấy ngày này mình có xem lại mấy đoạn video clip về cuộc đời của chàng trai không tay không chân này. Rồi buổi chiều hôm nay ngồi không lại nổi lên những câu trả lời cho những điều mình thắc mắc.
Lúc còn nhỏ anh ấy cũng cảm thấy tự ti, mặc cảm về bản thân mình vì lúc nào anh ấy cũng bị bạn bè trêu chọc, xa lánh mình và xem anh ấy như một con quái vật. Anh ấy cho rằng với một thân hình không tay không chân như vậy thì mình chẳng thể làm được gì. Anh ấy tuyệt vọng hoàn toàn và cảm thấy cuộc sống của mình không còn ý nghĩa và muốn tự tử để kết thúc cuộc đời đau khổ của mình.
Mình nhận thấy ban đầu anh ấy cũng đặt giá trị của mình vào cái nhìn, sự đánh giá của người khác nên anh ấy cảm thấy tự ti, mặc cảm về bản thân mình. Anh ấy nhìn thấy giá trị của bản thân mình theo đúng cái nhìn của người khác về mình.
Nhưng chính tình yêu thương của cha mẹ anh ấy đối với anh ấy đã giúp Nick cảnh tỉnh và từ bỏ ý định tự tử. Cha mẹ anh ấy không nhìn thấy giá trị của anh ấy theo cách người khác nhìn anh ấy, họ trân trọng và yêu thương anh thật sự.
Mình nhận thấy sau đó anh ấy không đặt giá trị của mình vào cách nhìn của người khác nữa. Có thể người khác nhìn thấy anh ấy là một kẻ vô giá trị nhưng anh ấy lại thấy bản thân mình có giá trị. Anh ấy trân trọng tất cả những gì anh ấy đang có, kể cả một bàn chân nhỏ chỉ có mấy ngón và không cảm thấy đau khổ về những gì mình không có. Cách nhìn của anh ấy về giá trị con ngưởi anh ấy thay đổi nên anh ấy không cảm thấy tự ti, mặc cảm và tự tin làm tất cả những gì mình muốn như một người bình thường.
Rồi lại nổi lên câu hỏi tại sao một anh nông dân lại cảm thấy mình thấp hèn khi đứng trước một vị Tổng thống?
Bởi vì anh ta gắn giá trị của mình vào địa vị, quyền lực nên khi đứng trước người có địa vị cao hơn mình anh ta cảm thấy mình thấp kém. Ngược lại vị Tổng thống này nếu cũng lấy địa vị, quyền lực làm thước đo giá trị của mình thì ông ta cũng sẽ xem thường anh nông dân này.
Nhưng nếu anh nông dân không đặt giá trị của mình vào chức quyền thì anh ấy không cảm thấy tự ti, thấp kém khi đứng trước vị Tổng thống. Anh có một cái nhìn khác về giá trị của bản thân mình. Anh không còn cảm thấy tự ti, thấp kém hơn vị Tổng thống kia. Anh cho rằng Tổng thống chỉ là chức vụ chứ không gắn nó vào giá trị của con người.
Mặc dù vị Tổng thống có thấy anh là một người thấp hèn nhưng anh không nhìn về mình như vậy nên anh không lấy cái nhìn đó làm giá trị của mình mà thấy mình thấp kém như cách vị Tổng thống đó đánh giá về anh.
Tiếp đó lại nổi lên đoạn nói chuyện của chị Hiền Tâm hỏi chị Hồng Trang rằng “ chị ấy có bán thân mình không?, định giá cho thân mình là bao nhiêu?”
Tại sao mình lại không bán bản thân mình cho dù người khác có trả giá cao bao nhiêu chăng nữa?
Mình nhìn thấy thân mình có giá trị với mình. Mình trân trọng và thấy được sự quý giá của nó đối với mình nên cho dù người khác có định giá cao bao nhiêu thì mình cũng không bao giờ bán nó.
Đến đây mình mới nhận ra vấn đề là dù mình đang có ngoại hình đẹp hay xấu hay khuyết tật, kiến thức, địa vị, tài sản…như thế nào chăng nữa thì những điều này đều có giá trị với mình. Những thứ mà mình đang có đều quý giá đối với bản thân mình. Mình đều yêu thương, trân trọng những gì mình đang có. Chứ không phải là mình đặt giá trị vào những thứ đó. Không phải là khi mình có ngoại hình đẹp, mình hiểu biết, có nhiều tiền, chức vụ cao,…thì giá trị của mình cao. Còn khi mình không có được những thứ này bằng người khác thì cảm thấy giá trị của mình thấp.
Mình như vừa thông suốt được vấn đề bế tắc mấy ngày này. Vậy mà từ trước đến giờ mình toàn lấy những thứ bên ngoài như ngoại hình, kiến thức, địa vị, tài sản, vật chất,…làm giá trị của mình. Khi mình không đạt được những thứ này như người ta thì mình cảm thấy tự ti, xấu hổ. Khi mình đặt giá trị của mình ở cách nhìn của mình về mình, chứ không phải cách nhìn của người khác về mình thì mình nhìn thấy mọi người ai cũng có giá trị ngang nhau. Cách nhìn của người khác về mình có thể giống hoặc khác với cách nhìn của mình về mình. Vì thế nên sẽ có lúc họ thấy giá trị của họ cao hơn giá trị của mình. Nhưng quan trọng là do mình có cách nhìn của mình về giá trị của bản thân mình nên mình không bị lấy giá trị mà người khác nhìn thấy về mình làm giá trị của mình và bị phụ thuộc vào cách nhìn nhận, đánh giá của người khác. Khi người khác thấy mình có giá trị cao thì mình thấy mình có giá trị cao, khi người khác đánh giá mình thấp thì mình thấy giá trị của mình thấp. Nhưng bây giờ mình có quyền quyết định giá trị của bản thân mình.
Tự nhiên phát hiện ra những điều trên mình lại cảm thấy yêu thương, trân trọng bản thân mình hơn trước đây. Mình không còn dựa trên những thứ bên ngoài để đánh giá, so sánh bản thân mình với người khác rồi cảm thấy mình thấp kém hơn họ. Quay qua nhìn mọi người thấy ai cũng có giá trị như nhau.
Để lại một bình luận